Ngoài chuyện bị khách bạo hành, những cô gái làm nghề mại dâm còn bị chính những người chủ chứa bạo hành không thương tiếc. Đây là trường hợp của Nguyễn Thị Hải (Quỳnh Lưu, Nghệ An – tên nhân vật đã được thay đổi). Trong một lần trò chuyện, Hải chua chát kể: “Chủ chứa đánh bọn em dã man lắm. Họ túm tóc đánh, đá rồi đập đầu em vào tường. Họ bảo nếu không tiếp khách sẽ rạch mặt. Em bị nhốt biệt lập, không chịu được, em phải đồng ý tiếp khách”.
Không chỉ bị đánh đập, nhiều chị em còn bị quỵt tiền… Chị Tuyết, quê Bắc Giang, đã vào Trung tâm phục hồi nhân phẩm được 3 năm nhớ lại: “Bọn nhà thổ rất khéo mồm, chúng gạ gẫm, dụ dỗ, đưa ra lý do: Khách trả bao nhiêu sẽ đưa cho chúng em 50% nhưng thực sự em cũng không biết khách trả bao nhiêu. Ở chỗ em, họ bắt phải đặt cọc trước 7 triệu đồng, nếu em bị đuổi thì 7 triệu đó thuộc về người ta”.
“Gái mại dâm cần được bảo vệ” là kết luận được rút ra từ nghiên cứu của Th.S Đỗ Văn Quân. Bạo hành tình dục với gái mại dâm đặc biệt nghiêm trọng và trở nên nguy hiểm vì họ không có địa chỉ để chia sẻ hoặc giúp đỡ. Vì thế, nhóm các nhà khoa học làm nghiên cứu này cũng cho rằng, vấn đề đáng báo động là hiện nay, xã hội chỉ thấy gái mại dâm như là một loại tệ nạn mà chưa thấy được họ là nạn nhân cần được pháp luật bảo vệ. Chính cách nhìn ấy dang làm gia tăng nạn bạo hành với gái mại dâm và khiến tình hình kiểm soát mua bán dâm trở nên phức tạp hơn.
Từ nghiên cứu này, Th.S Đỗ Văn Quân chỉ ra biện pháp để giải quyết tình trạng bạo hành với đối tượng gái mại dâm, đó là thông qua các tổ chức xã hội (Hội phụ nữ, cơ quan phòng chống bạo lực…) trang bị cho họ kiến thức để các nạn nhân có thể xử lý khi bị bạo hành. Khi bị ngược đãi, hạ nhục… họ cần phải lên tiếng để bảo vệ quyền sống của chính mình.