Birthday : 08/08/1992 NGHỀ NGHIỆP : đại hoc bôn ba Đến từ : vinh bao-hai phong Posts : 8 Points : 22566 Age : 31 Tham gia : 24/11/2011
Birthday : 08/08/1992
NGHỀ NGHIỆP : đại hoc bôn ba
Đến từ : vinh bao-hai phong
Posts : 8
Points : 22566
Age : 31
Tham gia : 24/11/2011
Tiêu đề: cuoc song bap benh
Chị Thanh Bình thân mến,
Em hiện giờ đang rất đau đầu, không biết làm sao để cân bằng được cuộc sống của mình. Mong Tư vấn tình yêu online giúp em.
Em và anh ấy yêu nhau được hơn ba năm, từ khi chúng em còn là sinh viên năm thứ 3 đại học. Do tuổi trẻ nông nổi nên chúng em đã đi quá giới hạn của một tình yêu trong sáng và càng ngày tình cảm hai đứa càng sâu đậm.
Có lẽ em đã yêu quá vội vàng. Chúng em khác quê, quen và yêu nhau khi còn học đại học, ngày đấy em không nghĩ nhiều về tương lai hai đứa, cũng không nghĩ rằng mình lại có thể yêu sâu đậm đến vậy. Khi yêu nhau được hai năm, em đưa anh ấy về ra mắt gia đình, bố mẹ em đều không đồng ý, vì anh ấy dáng người nhỏ bé, lại từ quê nghèo, bố mẹ em lại không muốn hai đứa cưới nhau rồi phải ở nhà thuê nhà trọ trên Hà Nội. Em biết bố mẹ thương em, anh ấy cũng hiểu điều đó, đã nhiều lần bọn em muốn chia tay nhưng lại không thể dứt nhau được.
Anh ấy hiện nay đang làm cho một công ty phần mềm trên Hà Nội, công việc vất vả, thỉnh thoảng phải làm đến tận 11h đêm, thu nhập cũng chỉ ở mức trung bình. Em ra trường đã được gần hai năm, công việc bấp bênh, hiện giờ thì không có việc làm.
Em lấy cớ đi lên Hà Nội học thêm văn bằng hai nhưng mục đích chỉ là để được gần bên anh ấy. Thời gian đầu em còn tự lo được tiền học hành, sinh hoạt trên Hà nội. Nhưng từ khi gặp chuyện, em phải nghỉ làm, hiện giờ vẫn phải xin tiền bố mẹ, và sống nhờ vào hỗ trợ từ anh ấy. Thời gian này lại cũng là lúc em gặp không biết bao nhiêu chuyện không may, em không dám nói với bố mẹ vì mẹ em là người cả nghĩ, cứ nghĩ đến việc em phải sống cuộc sống ở trọ vất vả thế nào là mẹ em lại khóc.
Tất cả em chỉ biết nượng tựa vào người yêu, anh ấy giúp đỡ em không bao giờ tỏ ra mệt mỏi hay phiền hà gì hết. Vậy nên càng ngày, chúng em càng gắn bó với nhau hơn. Nhưng làm sao em có thể xin tiền bố mẹ mãi được? Việc làm đi xin bao nhiêu chỗ cũng không thấy hồi âm. Không chỉ có thế, chỗ em ở trọ cũng có những người cùng quê với em, cứ mỗi lần về lại lời ra tiếng vào khiến mẹ em rất khổ tâm, sợ rằng con mình hư hỏng, sợ em phải ở hẳn trên Hà Nội. Những lúc thế này em cảm thấy mình thật vô dụng.